Vuontoi_visao42 lớp mầm
Tổng số bài gửi : 21 Reputation : 0 Join date : 16/03/2010
| Tiêu đề: doi la be.............kho dau Sun May 30, 2010 4:27 am | |
| | | | | NGÃ RẼ
Đôi khi tự hỏi mình rằng phía cuối con đường sẽ là nụ cười hay nước mắt? Dự cảm thì lo âu nhưng mà vẫn cứ bước tiếp, chẳng phải do bản thân nóng ruột mà chỉ do không thể đứng lại. Mà nghĩ cũng nực cười, đứng lại để làm gi cơ chứ? Mình chẳng cần phải đợi ai cả, đúng hơn là không muốn bước chung đường với những kẻ phía sau. Cứ mải mê ma đeo đuổi những thứ xa quá, đến mức có muốn bước chậm một chút cũng không được, chắc thế nên bây giờ mới mệt mỏi thế này!
Cũng may,trên đơi này không phải chỉ có một con đường, vẫn có những ngã rẽ. Và em muốn đi ngược về phía không có anh. Ừ thì quyết định vậy đi. Đi ngược về phía không anh – một quyết định tưởng chừng như đơn giản, thì chỉ là rẽ sang lối khác thế mà sao vẫn đau đến thế! Đi ngược về phía không anh – không phải la do em không còn yêu anh nữa, cũng chẳng phải do anh phiền lòng em. Chỉ la do ta không hợp nhau, thôi thì có duyên mà không có nợ vậy. Em chẳng hề trách móc anh bất cứ điều gì cả,nếu có chăngthì chỉ là do cuộc đời này quá oái oăm, xô đấy con người tara xa nhau hơn là làm cho con người ta gần nhau.
Thương là cho,yêu là nhận. Mọi lỗi lầm là ở nơi em, là do em ích kỷ, là do em không chịu nghĩ cho anh, là do em không chịu vui vẻ mỗi khi anh trễ hẹn, là do em không chịu thoải mái khi đợi chờ anh..... Có lẽ tình yêu của em vẫn chưa đủ lớn để em quên hết cả buôn đau, tủi hờn. Là lỗi tại em, không đủ cao thượng để mà đừng suy nghĩ, đừng phiền lòng, để minh trở nên vô cảm.Trời ơi, em muốn khóc.........
Em biết anh chắc sẽ không buồn đâu, nếu có cũng chỉ thoáng qua mà thôi.... Em đối với anh mà nói cũng chỉ như một nốt lặng...... chóng đến rồi cũng chóng đi. Em chẳng là gì với anh, em làm gì có cái quyền để mà bắt buộc anh phải nhớ tới mình ? ?? Nhiều khi em muốn tin tình yêu của anh là chân thành nhưng hình như chỉ là do em tự nghĩ ra để gạt bản thân mình mà thôi. Thế là hết thật rồi !
Bây giờ,chỉ còn mình em bước chông chênh một mình, em sẽ trở về là em như lúc trước, em sẽ tập cho mình những thói quen mới. Em sẽ tập cho mình sống mà không cần anh nữa, sẽ tập cho mình không cần phải nhớ anh. Những thứ ngay từ đầu đã không thuộc về mình thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ thuộc về mình,mặc dù em có cố gắng biết bao nhiêu. Em đã sai ngay từ khi bắt đầu, trên đời này cái gì cũng có luật nhân quả, và bây giờ em đang phải trả giá, với em như thế là đáng lắm !
Người ta nói đúng, lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu.Nếu như em cứ làm như người ta nói thì mộng mơ bây giờ đã không tan tành. Em sẽ chỉ khóc lần này nữa thôi, sẽ khóc cho lần yêu cuối ! Có ngã rẽ thì tức là vẫn còn lối ra, cánh cửa sau lưng em có thể đã đóng sầm lại nhưng lại có những cánh cửa khác mở ra, đã đến lúc em phải học cách đứng tr6n đôi chân của chính mình. | | | | |
|
|